Bí quyết trở thành người phụ nữ hoàn hảo ?

Ôm đứa con gái bé bỏng trong tay, nghe con bé hát hò vui vẻ, bỗng dưng tôi thấy mình hạnh phúc lạ. Quãng thời gian đau khổ, sợ hãi chỉ vừa như mới hôm qua, tôi tự dặn lòng phải quên đi quá khứ, chỉ sống với hiện thực đầy ấm áp và yêu thương từ chồng và con là đủ, thế nhưng có đôi lúc vết thương ấy lại nhói lên. Tôi tự hỏi, liệu có phải những vết thương ấy chính là lời nhắc nhở để tôi biết cố gắng, sống ngày một tốt hơn, biết trân trọng những tình yêu xung quanh tôi hơn hay không?

\r\n

Trước đây tôi có một gia đình hạnh phúc, cha tôi làm bác sỹ trong quân đội, mẹ tôi là nhân viên ngân hàng. Họ yêu nhau từ hồi còn là sinh viên nên tình cảm luôn khăng khít lãng mạn, dù công việc của cha tôi thường xuyên phải vắng nhà nhưng cứ mỗi lần cha về thăm mẹ con tôi là nhà cửa lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Tôi đã từng rất hạnh phúc với quãng thời gian này, tôi mong thời gian đừng trôi đi để có thể mãi bé bỏng trong vòng tay của cha mẹ.

\r\n

Thế nhưng, cuộc đời mà, đâu ai biết trước được điều gì. Cha bỏ mẹ con tôi để đi bước nữa, tôi nghe người ta nói cha phải lòng cô gái cùng cơ quan, trẻ trung, xinh đẹp hơn mẹ tôi. Thế mà trước giờ tôi vẫn nghĩ mẹ là người xinh đẹp nhất, mẹ xinh đẹp ngay cả khi đang lúi húi nấu ăn dưới bếp, hay là khi mẹ quấn vội mái tóc để kịp là quần áo cho cha đi làm và mẹ luôn đẹp khi mẹ cười. Vậy mà giờ người ta bảo cha bỏ mẹ vì mẹ không xinh đẹp khiến một đứa con gái vừa tròn 10 tuổi ngơ ngác, không hiểu.

\r\n

Ngày tháng mẹ con tôi vất vả cũng dần qua, những đau thương mà cha để lại đã nguôi ngoai. Khi ấy tôi 15 tuổi.

\r\n

Mẹ quyết định đi bước nữa, người đàn ông ấy luôn tỏ ra yêu thương, chiều chuộng mẹ con tôi. Từ ngày có cha dượng, mẹ tôi vui hơn, công việc cũng đỡ vất vả hơn, mẹ có thể yên tâm đi công tác xa nhà nếu công việc bắt buộc.

\r\n

Nhưng cái ngày định mệnh ấy đã đẩy tôi từ một đứa con gái chưa biết gì thành một người đàn bà thực sự. Hôm ấy, mẹ có lịch đi công tác ở TPHCM 1 tuần, tôi và cha dượng ở nhà như mọi khi, ông ấy vốn làm ở xưởng cơ khí gần nhà nên buổi trưa thường về ăn cơm nhà cho tiện. Trong lúc tôi đang nấu cơm, ông ta đã dở trò đồi bại, mặc cho tôi la hét, cấu xé ông ta vẫn không tha. Tôi đã mất trinh vào tay mà trước giờ vẫn gọi là “Cha dượng”.

\r\n

Rồi tiếp những ngày sau đó, cứ hễ mẹ vắng nhà là ông ta bắt tôi quan hệ, nếu từ chối, tôi sẽ bị đánh đập và dọa sẽ nói với mẹ về tất cả. Tôi vì sợ mẹ buồn, sợ mẹ tổn thương thêm lần nữa nên cắn răng chịu đựng.

\r\n

Cuối cùng thì mẹ cũng phát hiện ra. Ông ta một mực chối cãi nhưng tôi thì không muốn phủ nhận thêm nữa. Mẹ con tôi một lần nữa bỏ lên TPHCM làm ăn. Quãng thời gian đó thật sự quá kinh khủng đối với tôi- một đứa con gái mới lớn và với một người phụ nữ đã phải trải qua 2 đời chồng như mẹ.

\r\n

Thương mẹ và muốn gạt đi đau khổ, sợ hãi đã từng trải qua, tôi chăm chỉ kiếm tiền khi chỉ vừa mới 17 tuổi. Tôi không ngại công việc, không ngại vất vả, tôi kiếm tiền từ việc rửa bát thuê, dọn dẹp văn phòng cho tới những giờ làm thêm bằng việc cắm hoa thuê,…còn rất rất nhiều việc mà cho đến giờ, nếu nghĩ lại tôi cũng không biết rốt cục thì nên gọi nó bằng cái tên nào nữa.

\r\n

Thấm thoắt 4 năm trôi đi, tôi may mắn được người bạn thân của mẹ giới thiệu đi học Dược. Tôi cứ vừa đi làm vừa đi học, tôi không quan tâm tới đàn ông, tới những lời tán tỉnh ong bướm của họ, tôi cảm thấy sợ hãi và không thể tin tưởng. Nhưng dường như ngược lại với lí trí, tôi bắt đầu thấy có cảm tình với một anh bạn học cùng lớp, anh hơn tôi 3 tuổi. Nhà ở TPHCM, gia đình rất gia giáo và có điều kiện. Chúng tôi nói chuyện với nhau thường xuyên, anh cũng thường qua đón tôi đi học, đi làm, thỉnh thoảng chúng tôi lại hẹn hò. Cứ thế 1 năm trôi qua, chúng tôi dành tình cảm cho nhau mà ngay cả 1 cái nắm tay cũng không có. Chắc hẳn sẽ không có ai tin vào điều này nhưng có lẽ đây là điều mà khiến tôi day dứt và phiền lòng hơn cả. Anh quá tốt, anh luôn suy nghĩ cho tôi, anh cũng không đòi hỏi mặc dù có đôi lúc tôi biết anh đã phải kiềm chế rất nhiều. Trong khi đó, tôi lại không còn trong trắng, gia đình cũng không hoàn hảo, tôi thực sự không xứng đáng với anh.

\r\n

Không biết phải làm thế nào để giải tỏa những lo lắng và buồn phiền trong lòng, tôi đành viết về câu chuyện của mình, cuộc sống của mình lên blog. Thật bất ngờ vì tôi đã nhận được rất nhiều chia sẻ từ mọi người. Có người khuyên tôi nên nói thật với anh ấy, có người lại khuyên tôi đi vá màng trinh. Điều này tôi đã từng nghĩ đến nhưng tôi lại sợ nếu nói ra, anh khinh bỏ tôi, anh không chấp nhận tôi thì tôi sẽ mất anh, còn nếu tôi đi vá màng trinh thì sẽ luôn mặc cảm vì có lỗi, tôi sẽ không thể thanh thản mà sống cả đời với anh ấy được.

\r\n

Những ngày sau đó tôi bối rối, không biết phải làm sao để đối diện với anh, tôi tìm cách xa lánh anh nhưng anh lại càng tìm tới tôi. Tình cờ anh vào máy tính của tôi, anh đọc được những dòng tâm sự tôi viết trên blog và anh đã khóc, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Những tưởng anh sẽ mắng chửi tôi vì lừa dối anh nhưng anh lại ôm tôi vào lòng, anh nói anh không quan trọng trinh tiết, anh chỉ cần tôi ở bên cạnh anh là đủ. Nghe anh nói, tôi càng thấy mình có lỗi.

\r\n

Thời gian sau đó, chúng tôi gắn bó với nhau hơn, cha mẹ 2 bên đã bàn tới việc cưới xin. Tôi vì muốn hoàn hảo hơn, vì muốn bù đắp cho anh và cũng vì muốn “lần đầu tiên” của mình tràn ngập tình yêu hơn nên đã quyết định đi vá màng trinh. Chúng tôi tìm hiểu về dịch vụ này và may mắn khi được một người bạn giới thiệu đến Phòng khám đa khoa quốc tế HCM. Hơi lo lắng nhưng tôi đã đến Phòng khám và nhờ bác sỹ tư vấn. Khác với những gì tôi lo lắng, các bác sỹ ở đây đều rất thân thiện, nhiệt tình.

\r\n

Bác sỹ Huỳnh Mai của Phòng khám là người trực tiếp tư vấn và giúp tôi thực hiện vá màng trinh cho biết vá màng trinh là thủ thuật đơn giản, thời gian ngắn, không hề gây đau đớn và để lại sẹo nên tôi khá yên tâm. Không những vậy, trong thời gian tôi thực hiện vá màng trinh, Phòng khám đang có chương trình hỗ trợ giúp tôi tiết kiệm được 20% chi phí thực hiện nên vốn đã biết ơn bác sỹ tôi lại càng thấy hài lòng hơn về dịch vụ của Phòng khám.

\r\n

2 tháng sau tôi kết hôn, chúng tôi đã có một đêm tân hôn đầy viên mãn. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu đã được giải tỏa, những giọt máu trinh tiết hạnh phúc đã rơi xuống như một lời hứa hẹn cho cuộc sống vẹn tròn của chúng tôi sau này. Thật sự rất biết ơn các bác sỹ của Phòng khám đa khoa quốc tế HCM đã giúp vợ chồng tôi có được những ngày vui vẻ như bây giờ. Chúng tôi đã có một bé gái 3 tuổi, con bé rất dễ thương và rất giống bố, chúng tôi cũng đã mở một cửa hàng thuốc tại nhà, công việc ngày một ăn nên làm ra. Mẹ tôi sau khi nghỉ hưu cũng trở về sống cùng chúng tôi, giúp tôi chăm sóc con nhỏ.

\r\n

“Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội được hưởng hạnh phúc, bởi bạn luôn xứng đáng để nhận được điều đó”.

\r\n

LMH-Hanu